CÂY BÚT MỰC & Bài học vỡ lòng


————————————————————————–

Chẳng hiểu sao cậu chủ lại quý họ nhà bút mực tôi đến vậy! Nghe cụ tôi kể, cậu chủ dùng bút mực từ những năm cấp I cơ, đến thời tôi cũng phải là mấy đời rồi đấy chứ! Thật là một niềm tự hào cho thương hiệu (mặc dù chẳng rõ từ này là gì? Song thấy cậu chủ cũng thỉnh thoảng dùng trong trường hợp tựa vậy nên tôi cũng dùng – chắc không sao, tôi xin quy ước luôn: từ nào in nghiêng là từ tôi mượn, từ điển chúng tôi không có).

Cụ bảo: Cái thời còn nít nôi, cậu ấy cứ đổi xoành xoạch màu mực, nào là xanh lá cây, da trời, tím, đen… tưởng như thị trường có màu nào cậu ấy đều thử hết. Mỗi lần như vậy, may mắn là cậu có súc rửa kỹ lại, không thì… Nghe đâu đến hẳn năm cấp II cậu mới trung thành với màu tím, thành ra đến đời tôi cũng mang màu ấy.

Thật buồn cười bạn ạ! Tôi cứ tưởng đâu chỉ đời tôi mới gặp, chứ đâu ngờ trước đó cũng vậy. Cậu chủ cẩn thận quá, nhìn nét chữ thì đủ biết rồi, chẳng khác chữ con gái (xin trích thêm, trong từ điển chỉ có cậu chủ, cô chủ, từ này là mấy cụ truyền lại) là bao. Cái thời cậu chủ sưu tập tem (cũng là “ngoại điển”) cậu hay viết thư lắm! Cái con chữ ấy cũng đủ làm khối người hồi âm lại chứ chưa kể đến câu chữ. Thời tôi cậu chủ lên Đại học, cậu hay viết thư cho bọn con gái (cũng chỉ những năm đầu), nếu gặp phải ai đã có người yêu thì y như rằng… thằng đó rất an tâm khi nhìn thấy mặt chữ (cậu chẳng đề tên người gửi), gửi cho thằng con trai thì cứ ầm ĩ cả lên: “Bạn gái nó gửi thư”!

Nhưng cũng có những ngày buồn như thế này, khi mà cậu chủ không dùng đến nữa! Điều đó chúng tôi được dạy ngay từ lúc vỡ lòng, song không ai muốn điều ấy cả, bạn cũng vậy, đúng không? Không dùng vì già cỗi, không dùng vì lỗi thời, không dùng vì thay đổi sở thích – chuyển sang viết bút bi… Có muôn ngàn lý do để cho chúng tôi… ra rìa! Cậu chủ đã từng làm thế với các thế hệ đi trước rồi, giờ đến tôi. Bội bạc? Uất hận? Không, tôi chỉ là phận tớ… Thôi thì chỉ biết ngậm ngùi xót xa…

Ngày mai, có lẽ tôi sẽ được đi về nơi khác, ừ, một nơi xa xôi nào đó, những nơi mà trong từ điển của tôi chưa được nhắc đến, nhưng biết chắc một điều là khi đó tôi có cái tên mà mọi vật khác đều mang: Phế thải. Ừ, cái từ cuối cùng mà tôi được biết từ ngay bài học vỡ lòng: “Sốngsố phận”… Học quá sớm, dùng quá muộn, mà cũng không ai trong chúng tôi muốn dùng, bạn cũng vậy, phải không?!…