Chợt thao thức khi nghĩ về 1 người, thấy cảm xúc rất lạ. Định viết tản văn, nhưng dòng văn cứ như thơ vậy. Thế lại định viết thơ văn xuôi, nhưng lại thấy mình chưa biết gì về nó! Thôi đành… cắt mạch làm thơ. Có bao giờ ta viết thơ đâu? Đọc lại vẫn thấy "chuối" ư là… "chuối"! Nhưng dẫu sao thì nó vẫn của ta…
Lạ…
Tặng ai…
Ta vẫn thường bông đùa,
Sánh bước cùng em,
Vẫn gọi “em yêu” không chút ngượng ngùng.
Vậy mà…
Tiếng đùa vui ngày nào giờ ngập ngừng, dè dặt
Thẹn thùng khi gặp ánh mắt em…
Ta có bao giờ ích kỷ?
Vậy mà…
Chợt nhận ra rằng
Ta ích kỷ
… vì em!
Chỉ ánh mắt thôi,
Người ta nhìn em
Lòng ta rực cháy…
Em nói cười
Ta… thấp thỏm
… lo âu!
Ôi!
Có bao giờ ta phải đăm chiêu?
Có bao giờ trong suy nghĩ ta hình bóng em túc trực?
Có lẽ nào…
Men tình nồng
phong kín
vẫn say?!…
WAL, 26/04/07